
Thầy Phú chia sẻ: “Đạo đức của con người được bắt nguồn từ tình yêu của mẹ. Chúng ta đã được giáo dục, chăm sóc từ lúc tượng hình trong bụng mẹ. Con cái mà biết công ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ đều sẽ trưởng thành tốt. Kính trọng cha mẹ, quý trọng bản thân chính là bước đầu hình thành ý thức trách nhiệm, tự giác của chính mình. Khi còn tấm bé vành môi chưa đủ rộng, răng non thơm mùi sữa, nhưng con cất tiếng gọi ba gọi mẹ nghe thật tròn, âm thanh rất truyền cảm, tràn đầy yêu thương. Khi con đã trưởng thành, bờ môi hoa chín mọng, răng ngọc rạng ngời mà tiếng gọi ba, gọi mẹ có còn tròn không ? Cát bụi cuộc đời làm cho âm thanh chữ ba, chữ mẹ bị méo mó, xiêu vẹo đi”.


Khẩu hiệu “Tiên học lễ, hậu học văn” vẫn còn nguyên giá trị tư tưởng của người xưa. Giáo dục không chỉ giảng dạy tri thức mà còn giáo dục đạo đức hướng đến sự chân (chân thật), thiện (lương thiện), mỹ (cái đẹp). Gốc rễ của một con người đầu tiên phải là người có nhân cách, có đạo đức. Đó cũng chính là định hướng giáo dục của nhà trường.


Thông qua những buổi chuyên đề nói chuyện, giao lưu với những nhân vật của công chúng, cùng với các chương trình hoạt động giáo dục kỹ năng cho các em học sinh một sân chơi trải nghiệm, một môi trường để các em rèn luyện và trưởng thành nhân cách. Giáo dục đạo đức cần được hiện thực qua những thói quen thường ngày như việc giữ thái độ lễ phép, cúi đầu chào, hành động nhặt rác trong lớp, trong sân trường…


Ở đó học sinh thấy được ngôi trường các em đang được học tập thật sự gần gũi, đầy thân ái. “Gieo suy nghĩ, gặt hành động. Gieo hành động, gặt thói quen. Gieo thói quen, gặt tính cách. Gieo tính cách, gặt số phận” đó là thái độ tích cực để có được những thói quen tốt, để thay đổi bản thân và cho các em thêm nhiều cơ hội thành công.